Vợ à, em có con đi. Đừng chờ anh nữa!


Sóng biển không ngừng xô nhau vào bờ, tung bọt trắng xóa. Vân lặng lẽ ngắm nhìn và nghĩ tới cuộc đời nàng. Có khi nào, những con sóng trong trái tim nàng cũng không ngừng vỗ, không ngừng khắc khoải tìm kiếm một bờ bến bình an. Hay chỉ là, một chút níu giữ, một chút động chạm, một chút chan hòa vào nhau mà phải mất tới cả đời bươn trải giữa đại dương mênh mông. Chuyện tình ấy của sóng và bờ không khỏi khiến trái tim nhạy cảm của nàng thổn thức.

Dưới ánh nắng nồng nàn của một một buổi bình minh Vân có đôi chút thấy tim nàng chênh vênh? Cái chênh vênh hiếm hoi trong trái tim của một người đàn bà ba mươi, quyến rũ, trưởng thành và độc lập. Và trong một thoáng giây nàng khao khát được bình yên, khao khát một vòng tay, một bờ vai, một ánh mắt, một nụ cười ấm áp bên nàng giữa đêm dài…

Cậu bé hai tuổi chạy lại ôm cổ Vân, chu môi hôn lên má nàng rồi làm vẻ đăm chiêu nhìn ra phía biển:

- Mẹ, muộn rồi. Hôm nay, ba đã về với Thành Nam chưa?

***
Mùa đông, cơn mưa ngoài trời càng khiến cho không khí như bị cô đọng lại trong cái lạnh tái tê. Vân bước từ trong bếp ra, tạp dề màu đỏ thoáng chút ấm áp. Hiệp mỉm cười nhìn vợ:

- Em cứ như là bông hoa chuối giữa rừng ấy!

Câu đùa cửa miệng nhưng nói ra lại thấy lòng chùng xuống. Nét vui trên khuôn mặt Vân bỗng như ngượng ép. Không lẽ trong căn nhà có hai vợ chồng lại lạnh lẽo như giữa rừng hoang như vậy sao? Vân dọn cơm, cả hai cố gắng làm cho không khí vui vẻ hơn nhưng không được. Tiếng thở dài chỉ trực bật ra bất cứ lúc nào trên môi của cả hai. Ánh đèn sợi đốt càng trở nên vàng vọt hơn.

Vân nằm quay mặt vào tường giả vờ ngủ. Hiệp quay sang kéo Vân lại và ôm vào lòng. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng chứa nhiều chua xót.

- Vợ à, em có con đi. Đừng chờ anh!

Vân nước mắt chỉ trực trào ra. Nàng dụi đầu vào ngực Hiệp giọng có chút run rẩy:

- Mình cùng cố gắng anh. Nếu không được, mình sẽ xin con nuôi. Em không thể làm như thế!

- Năm năm rồi em. Em đừng chờ nữa. Anh không muốn em thiệt thòi. Anh xin lỗi…

Họ ôm nhau thật chặt mà vẫn nghe nỗi rét mướt đang luồn vào giữa tim. Đêm thật sâu, bóng tối bao trùm khiến cả hai không thể nhìn thấy nét đớn đau, hờn tủi trong đôi mắt nhau.

***
Vân nhớ, ngày mới cưới, họ ngập tràn trong hạnh phúc. Cuộc sống vợ chồng viên mãn, họ lấy nhau vì yêu, hơn nữa cả hai đều có công việc thu nhập cao trong một công ty lớn. Cả Vân Và Hiệp đều là những người sống hiện đại và phóng khoáng. Họ muốn có hai năm để phấn đấu cho sự nghiệp và tận hưởng cuộc sống cảu cặp vợ chồng son.

Sau gần hai năm phấn đấu, Vân đã là trưởng phòng kế toán, còn Hiệp đã là trưởng phòng nhân sự ở chi nhánh lớn của tổng công ty. Một hôm, Liên cùng phòng với Vân, có mang theo cô con gái ba tuổi đi làm cùng vì cuối tuần lớp con bé nghỉ mà phòng lại phải làm thêm vào thứ bảy. Con bé không theo ai, nhưng lại mon men ra gần Hiệp trong bữa ăn trưa ở công ty. Thế là từ đó tới chiều, con bé cứ quấn quanh anh như thể hai người bạn tâm đầu ý hợp. Nhìn hình ảnh đó, Trái tim Vân khẽ rung động, niềm ngọt ngào nào đó dâng lên khiến đôi mắt nàng ngấn nước. Người đàn ông dịu dàng bên nàng cũng là một người đàn ông dịu dàng với trẻ thơ, anh sẽ là một ông bố tuyệt vời. Và không có lí do gì khiến nàng trì hoãn thêm nữa. Đôi má Vân chợt ửng đỏ.

Đêm ấy, Vân chủ động ôm Hiệp, miệng nàng thì thầm đầy mê hoặc:

- Hiệp, đêm nay, em muốn có con với anh!

Hiệp nhìn Vân ánh mắt chan chứa ý cười: 

- Đêm nay anh cũng muốn, gửi em một đứa!

Đã lâu lắm rồi, cả hai mới lại có một đêm nồng nàn hơn cả đêm tân hôn. Hiệp hôn lên má còn chút ửng hồng Vân, vén mấy sợi tóc vương trên trán vì chút mồ hôi:

- Em muốn có con sao?

- Vâng, em muốn có đứa con của hai chúng mình. Muốn con giống anh: đôi mắt đẹp, nụ cười duyên, chỉ thế thôi, còn lại là của em hết!

Hiệp cười:

- Em tham lam, nhưng nếu là thằng cu thì còn một thứ nữa giống anh đấy!...

Những câu chuyện như thế trở về nhiều hơn trong những đêm của hai người. Trong niềm háo hức và hạnh phúc mà chính bản thân họ cũng không nghĩ là họ lại mong chờ tới vậy.

Nhưng suốt một năm như thế, Vân vẫn không thấy gì. Cả hai bắt đầu lo lắng. Nhưng mọi người khuyên đừng nên nóng vội mà hỏng. Cứ bình tĩnh, vấn đề tâm lý nhiều khi ảnh hưởng tới chuyện đó rất nhiều. Nên Vân cũng không quá đặt nhiếu áp lực lên Hiệp và cả chính bản thân mình.

***
Khuya, một người Liên chưa từng gặp đưa Hiệp về, anh ta trao Hiệp cho Vân rồi lịch sự xin phép. Vân bàng hoàng không hiểu sao hôm nay Hiệp lại say tới mức vậy, bình thường anh không hay uống rượu, nhất là từ dạo hai người có ý định có con, anh thậm chí còn cai được cả thuốc lá. Vậy mà đêm nay, trên người anh nồng nặc mùi rượu và thuốc lá nặng.

Khi dìu Hiệp vào giường và cởi quần áo cho anh. Bất ngờ, một tờ giấy trong túi quần anh rơi ra, là giấy báo kết quả xét nghiệm. Trái tim Vân như chết lặng. Nước mắt không biết trào ra từ lúc nào rơi xuống môi mặn chát. Đêm ấy. Vân ngồi cả đêm dưới chân giường, mặc cho cái lạnh làm cho đôi chân tê cứng. Bởi có nỗi đau khác trong lòng Vân đang dữ dội hơn nhiều. Tiếng những lá cau non cọ vào tường lạnh lẽo, nàng cảm thấy sợ như thể mọi nỗi đau trong tim mình đang ngào thét.

Hai năm nữa trôi qua, Gió vẫn thổi qua thềm, mưa nắng vẫn giăng ngoài ngõ, nụ cười vẫn phải nở trên môi, Chỉ có duy nhất bông hoa hi vọng trong trái tim hai người dường như đã héo rũ. Họ không thể nào tưới thêm cho nó chút hi vọng ngọt ngào, ẩm ướt, bởi chính con tim họ cũng đang bị cơn khô hạn dày vò. Chỉ là, họ cố đối đãi với nhau nhiều hơn hai từ “hạnh phúc”, như là để chuộc lỗi cùng nhau. Khi người ta cảm giác được tận cùng của nỗi trống trải, họ tự khắc sẽ tự giả dối mình, để bản thân không bị vùi lấp trong đó. Nhưng đôi mắt, dù có che lấp bởi ngàn vạn ý cười, cũng không thể giấu được cái khoảng trống khắc khoải vô tận ấy!

Vân bỗng dưng sợ những khi nhìn vào mắt Hiệp, nàng sợ, sợ mình sẽ bật khóc. Nàng không thể nào yếu đuối, bởi nàng biết, Hiệp yếu đuối hơn nàng, anh tổn thương hơn nàng.

Nhưng còn có một sự thật nữa kinh khủng hơn. Khi yêu nhau, người ta nghĩ, tình dục là sự thăng hoa của tình yêu, là tuyệt cùng của sự hòa hợp, là thứ men nồng nàn ủ cho yêu thương thành thứ rượu say lòng nhau…Nhưng khi lấy nhau rồi, tình dục còn một ý nghĩa hết sức hiện thực của nó nữa là truyền giống. Nhưng cái bản chất, cốt lõi ấy mất đi rồi. Chính con người ta lại không thể tin vào những huyền ảo của nó nữa. Không thể thăng hoa, không thể mê đắm, thứ men nồng nàn thành thứ rượu chua, uống vào chỉ toàn cay đắng.

Những đêm khóc thầm, nuốt nước mắt vào trong, Vân chỉ nhìn thấy toàn bóng tối. Cái đụng chạm nào, chỉ khiến con tim nhức nhối thêm thôi. Vân cũng biết, Hiệp chẳng sung sướng hơn nàng. Người đàn ông, cái kiêu hãnh ngút trời ấy, bây giờ chỉ là một cơn khói bụi mù, cay mắt. Hẳn, anh không thể có được sự thanh thản và bình an.

Ai có thể nói được hết, những nỗi đau thầm kín đó trong trái tim người đàn bà đa cảm và nơi tâm hồn người đàn ông mạnh mẽ?? Chỉ có đêm, lặng lẽ nhìn và lặng lẽ câm lặng. Nỗi đau ấy, mọi thứ âm thanh đều bất lực.

***
Một hôm, cuối bữa cơm, Hiệp chống đũa nhìn Vân:

- Mai nhà có khách em nhé!

- Ai vậy anh?

- Bạn anh, nó từ Sài Gòn ra, nghé nhà mình chơi!

- Vậy em nên làm món gì, em không biết khẩu vị của bạn anh?

- Không cần cầu kì quá. Nó là bạn thời chăn trâu của anh. Mà em gặp nó rồi đấy!

- Khi nào thế mà em không nhớ ra?

- Hôm anh say rượu, nó đưa anh về.

Hôm đó Vân cũng chỉ mang máng, không nhớ rõ khuôn mặt, nàng chỉ nhớ người đó có thân hình cao to hơn Hiệp, giọng nói anh ta khá trầm và ấm, nghe rất lọt tai, nó khiến người khác có cảm giác an tâm và tin tưởng. Giờ ngồi nhớ lại, Vân mới thấy người đó rõ ràng hơn. Chút mạnh mẽ nào đó khẽ lùa vào trái tim nàng.

Đang ngồi nhặt rau trong bếp, mỗi khi Hiệp vắng nhà, nàng đều cảm nhận một cách trọn vẹn nỗi cô đơn của lòng mình. Vân thường tìm một cái gì đó để làm, nàng muốn nàng bận rộn, để lấp liếm đi chút buồn bã của lòng. Tiếng chuông cửa khiến Vân giật mình. Nàng buông mấy cây rau xuống, bước chân có chút vội vã.

Người đàn ông đứng trước mắt nàng mỉm cười, một nụ cười ấm áp và một giọng nói ấm áp cho một buổi chiều muộn mùa đông, đôi mắt Vân bất thần cụp lại, nàng đưa ánh nhìn ra một khoảng trống phía sau lưng người đối diện:

- Chào em, tôi là Cường, bạn Hiệp.

Giọng nói ấy một lần nữa cất lên nguyên vẹn như trong trí nhớ của Vân. Nàng có chút không tự nhiên:

- Vâng, em là Vân vợ Hiệp, em có nghe nhà em nói anh qua chơi! Rất vui được gặp anh!

Cách nói chuyện có chút khách sáo của Vân khiến Cường mỉm cười. Anh nhìn Vân:

- Tôi là bạn thời quần đùi áo cộc với Cường, em không phải giữ ý đâu!

Vân mỉm cười nhìn Cường:

- Dạ! Anh ngồi chơi lát nhà em về bây giờ.

- Cứ để tôi tự nhiên. Hình như em đang dở tay, em cứ làm việc của mình đi.

Vân xuống bếp pha một ấm trà mang lên mời Cường rồi lại tiếp tục công việc nấu nướng của mình. Mà thật sự, nàng có chút không tự tin trước người đàn ông này.

Nhưng rồi bằng giác quan nhạy cảm của người đàn bà, cái cảm giác nóng ran sau gáy báo cho nàng biết có người đang nhìn nàng. Vân đưa mắt nhìn Cường và nhận ra ánh mắt chăm chú của anh, Vân mỉm cười có chút gượng ngạo đáp lại Cường cũng là để che đi chút bối rối trong lòng nàng. Đã từ lâu, nàng không còn được nhìn bới ánh mắt nào chan chứa cảm xúc như thế từ một người đàn ông. Chút xao xuyến nho nhỏ khiến con tim nàng gợn sóng! Nhưng nàng tự nhủ: Là mình quá nhạy cảm mà thôi! Tiếng xe máy vào sân báo cho nàng biết Hiệp đã về.

Bữa cơm diễn ra thân mật. Qua câu chuyện của hai người Vân biết Cường đi công tác ngoài này hai tháng. Anh hiện đang là một giám đốc chi nhánh trong Nam. Sau khi tốt nghiệp đại học thì anh vào Nam lập nghiệp chứ không ở ngoài Bắc. Cũng vì lí do đó mà nàng không có cơ hội gặp anh ngoài một lần duy nhất ấy!

Trong bữa cơm đầu tiên của họ, Cường có đôi lần gắp thức ăn vào bát Vân, hành động đó không có chút nào khách sáo hay gượng ngạo, nó hoàn toàn tự nhiên như thể họ là hai người thân quen từ lâu. Nụ cười, ánh mắt và cái ấm áp của một người đàn ông từ Cường tỏa ra, khiến Vân cảm thấy căn nhà của họ bỗng trở nên ấm cúng và bớt rộng rãi hơn. Cái thứ ấm áp vô hình ấy, không thể có được từ hai con người chỉ sưởi ấm cho riêng mình thôi cũng không đủ.

***
Rồi Cường thường xuyên tới nhà hai vợ chồng Vân ăn cơm hơn. Cường nói, xa nhà, ăn cơm quán nhiều nên chán, thỉnh thoảng có thể qua nhà vợ chồng nàng xin bữa cơm nóng. Tất nhiên là Hiệp vô cùng vui vẻ, thậm chí anh còn chủ động gọi cho Cường, bảo Cường tới nhà ăn cơm cho vui. Mỗi lần như thế, Vân lại trổ tài nấu nướng của mình cho hai người đàn ông phải trầm trồ thán phục. Có lần, Cường chẳng nề hà chạy xuống bếp xắn tay áo phụ giúp Vân khiến nàng không khỏi bối rối. Nhưng có một thứ cảm giác gần gũi khác khiến trái tim thoáng một nét cười.

Nhưng lạ một điều là Cường không khi nào hỏi hai người về chuyện con cái. Vân nghĩ, có lẽ buổi tối hôm hai người gặp nhau hôm đó, Cường đã biết cả nên anh giữ ý không hỏi han gì về chuyện đó, sợ làm vợ chồng Vân khó xử. Nàng âm thầm cảm ơn anh vì chút lịch sự đó. Bởi chỉ cần câu đó tuột khỏi miệng Cường, có lẽ, anh sẽ không thể tự nhiên mà bước vào gia đình nàng nữa. Và chính nàng và Hiệp cũng không thể nào đón tiếp anh mà không có chút ép lòng.

***
Hiệp không mấy khi nói chuyện với Vân về Cường, anh cũng không xét nét gì, Hiệp vẫn vô tư với Cường như hai thằng bạn từ thời chân đất, mắt toét. Điều đó khiến Vân cũng có đôi chút thắc mắc. Nhưng rồi nàng lại xua đi ngay, họ chân thành, cớ gì nàng mua nỗi nghi ngờ mà mang gán cho họ?

Nhưng sự nhạy cảm của đàn bà mách bảo cho Vân biết, dường như Cường để ý tới nàng nhiều hơn, hay nhìn nàng nhiều hơn, đôi mắt nâu rộng và sâu ấy có cái nhìn như hút hết cả tâm trí người ta lại, đôi lông mày nét mác càng khiến đôi mắt anh trở nên quyến rũ hơn. Giọng nói ấm áp ấy, cái phong thái đĩnh đạc và trầm ổn của một người đàn ông khiến nàng có đôi chút nhớ mong. Nó khiến trái tim bình lặng của nàng có đôi lần lỗi nhịp.

Nhưng khi đó, Vân thường quay sang ôm Hiệp. Nàng không muốn mình bị dụ dỗ bởi chính những suy nghĩ phù phiếm xa xôi của bản thân. Thậm chí, ngay giây phút đó, nàng tìm mọi cách phủ nhận nó ngay lập tức. Hiệp mới là chồng nàng, người mà nàng đã trao cả trái tim và thân xác của mình. Người đàn ông xa lạ vẫn mãi chỉ có thể là người xa lạ trong cuộc đời một người phụ nữ đã có chồng. Vân ôm Hiệp, cố tìm lại cảm giác bình yên trong giấc ngủ của đời mình.

***
- Còn tuần nữa mày về trong ấy rồi, tối cứ qua nhà tao ăn cơm cho vui.

Cường đưa mắt nhìn Vân, nụ cười mỉm ấm áp:

- Sợ Vân vất vả, tối đi làm về lại còn cơm nước mời khách.

Vân khẽ cười:

- Không có gì đâu anh Cường, nhà ăn gì, em mời anh ăn thứ đó. Không có cầu kì nên anh đừng ngại!

Nhưng ngay đầu tuần đó, Hiệp nói phòng anh cử anh xuống cơ sở kiểm tra một số vấn đề về nhân sự dưới đó. Anh nghĩ, chỉ hai ngày là anh giải quyết xong.

Căn nhà nhỏ vốn vắng vẻ, một mình Vân lại càng trở nên trống vắng hơn. “Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp, khi thanh âm cũng bất lực như lời…” Tiếng nhạc Phú Quang phát ra từ máy tính da diết, nhưng khiến Lòng Vân tê tái. Vân bỗng thấy thèm một cái ôm, thèm một cái hôn trên má, thèm tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, thèm được có được cái cảm giác úp mặt vào người con mà dụi, mà hít hà cái mùi thơm thoang thoảng mùi sữa nồng nàn ấy. Thèm tiếng cười khánh khách chạy quanh nhà, thèm những ngày đi chợ không phải nhìn những bộ đồ trẻ con rồi lại nén lòng đi qua…

Tiếng nhạc hòa với tiếng mưa, khiến không gian như ngưng đọng, giọt nước mắt cứ ướt mãi trên má không khô. Vân thấy lòng mình trống trải và quá cô đơn giữa cuộc sống giản dị này. Nỗi lòng mềm yếu của người đàn bà, dù có cố gắng lấp liếm thì chỉ càng ngày càng làm người ta nhớ đến nó nhiều hơn mà thôi. Vân vùi mặt vào trong chăn, tiếng nhạc vẫn đều đều trôi trong không gian bồng bềnh: “ Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc, Em tìm gì khi thất vọng bên tôi… Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc, còn điều chi em mải miết đi tìm...”

Tiếng chuông cửa khiến Vân choàng tỉnh. Nang lau vội giọt nước mắt trên má. Khi cửa mở, Cường đứng đó ngay trước mặt Vân, những giọt nước mưa khiến những mảng tóc phía trước hơi rối và bết vào trán. Thoáng chút thẫn thờ và ngạc nhiên, Nàng cứ tưởng hôm nay Cường không tới.

Cường đuổi mấy hạt nước mưa còn vương trên trán, mỉm cười đưa một chiếc túi cho Vân:

- Anh mua chút thức ăn, em và Hiệp ăn chưa? Hiệp đâu?

Vận định hỏi tại sao Hiệp không báo cho anh biết là Hiệp đi xuống cơ sở. Nhưng sợ mình vô duyên nên nàng cười:

- Anh Hiệp đi vắng rồi anh ạ!

Cường có chút bối rối, anh hỏi Vân:

- Vậy, anh tới, hẳn là không tiện cho em.

Vân lắc đầu:

- Có gì mà không tiện ạ. Anh vẫn chưa ăn, vậy để em đi sắp cơm.

Nhưng khi chạm tới nồi cơm, nàng mới nhớ là từ lúc về nhà nàng đâu có nấu cơm. Vân nhìn Cường lúng túng:

- Em quên, chưa cắm cơm.

Nhìn vẻ lúng túng của Vân, Cường mỉm cười, nụ cười của một người đàn ông bao dung và ấm áp.

- Vậy lát nữa em cắm cơm ăn đi, anh ngồi một lát cho ngớt mưa rồi về.

Ngoài trời, tiếng mưa rơi trên mái tôn vội vã hơn, gió nhiều và lạnh thêm. Tiếng nhạc Phú Quang từ máy tính vẫn không ngừng phát ra tràn ngập cả không gian: “Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím, Sóng có nghĩa gì đâu mà chiều nay anh chẳng đến, Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh…”

Vân khẽ cười:

- Em đi tắt nhạc đã.

Cường ngăn lại:

- Đừng, em cứ để đó đi. Vân cho anh cốc cà phê được không?

Vân như chợt nhớ ra điều gì, nàng bối rối:

- Ồ, em xin lỗi, anh đợi em một lát!

Ly cà phê ấm áp tỏa mùi hương khắp không gian, khiến Vân cảm thấy trái tim mình bớt chênh vênh. Thì ra, ngay cả khi có Hiệp ở bên, nàng cũng không thể khiến trái tim mình cân đối, yên ổn bên anh sao? Cảm giác ấy đến từ khi nào trong cuộc sống của hai vợ chồng nàng? Có chút chua xót nào đó khiến nơi ngực nàng nhói lên nhức nhối! Có phải, nàng quá ích kỉ và tàn nhẫn với Hiệp không???

Cốc cà phê trên tay nàng bâng khuâng. Nhận ra điều gì đó, Cường đứng dậy đi tới gần nàng, khẽ nói:

- Để anh!

Cường đưa tay cầm cốc cà phê nóng trên tay Vân khiến nàng có chút bất ngờ. Tiếng thủy tĩnh vỡ toang trên nền nhà lạnh khiến không gian chết lặng. Họ nhìn nhau trong hai giây, Vân vội vã không nghĩ gì, nàng ngồi thụp xuống cầm những mảnh vỡ của chiếc cốc và máu chảy trên tay nàng. Cường vội cầm tay Vân, khoảng cách đó khiến anh gửi thấy cả mùi thơm thoang thoảng từ thân thể nàng, nó khiến mọi giác quan của anh trở nên mụ mị. Mọi thứ, cứ như một thước phim quay chậm vậy.

Tiếng mưa ào ạt ngoài hiên, trời đổ hết cả đêm xuống trần gian đêm nay. Không kiềm chế được lòng mình, Cường ôm chặt lấy Vân bằng tất cả sự mạnh mẽ của một người đàn ông, ép nàng sâu vào tận trái tim mình. Hít thật sâu hương vị của người đàn bà mềm mại trong tay anh. Khao khát nào đó đang như ngọn lửa thiêu đốt trái tim Cường. Giọng anh như hơi thở:

- Đừng, cho anh được gần em… Một chút thôi!

Vân lặng người, nàng như vừa bị quẳng vào một không gian khác, nơi ấy, ngập tràn mùi vị đàn ông của Cường, nó chiếm lĩnh mọi giác quan trong người nàng, khiến nàng nghẹn thở. Chút thổn thức của con tim cũng biết mất, nó chỉ còn tiếng nức nở của lòng: yêu thương nào cũng là tội lỗi! Giọt nước mắt ứa ra trên bờ mi, Vân lấy hết sức đẩy Cường ra:

- Anh về đi!

Cường thảng thốt:

- Vân, anh… anh..

- Anh về ngay…

Vân lùi lại, Cường cố gắng tiến lại gần nàng:

- Vân, xin lỗi em!

Vân hét lên:

- Anh về ngay…

Cương lặng lẽ quay ra, bước vào giữa cơn mưa lạnh toát của đêm. Là anh đã sai, là anh đã chót nặng lòng với một người đàn bà đáng nhẽ ra anh không có quyền làm điều đó. Nó phản bội lại chính bản thân anh, phản bội lại tất cả những gì anh có. Những giọt mưa táp vào mặt, vào ngực như muốn cào xé da thịt. Anh không muốn, anh ngàn lần không muốn… Cường thấy, nước mưa hôm ấy mặn chát!

Vân đứng giữa đống thủy tinh vỡ, con tim nàng vẫn chưa thôi bàng hoàng, tất cả mọi thứ vẫn chưa trôi hết ra khỏi suy nghĩ của nàng, và hơi ấm nồng nàn kia, vẫn còn vương vấn trên cơ thể đang run rẩy. Đã từ bao giờ, chưa có người đàn ông nào ôm nàng với cái ôm khao khát và cháy bỏng như thế. Ước muốn duy nhất của nàng là được nhắm mắt lại và từ từ tan chảy vào giữa vòng ôm đó mà quên hết đi tất cả.

Mãi sau, nàng mới lờ mờ nhận ra, nàng chối từ nó! Chưa bao giờ, nàng thấy mùa đông lại lạnh lẽo như vậy.

***
Vân đổ mình xuống chiếc giường mà từ lâu, nó không còn được biết tới vị nồng nàn của yêu thương, ân ái. Nàng có thể sống như vậy tới bao giờ. Chợt giọng nói của Hiệp khẽ thì thầm bên tai nàng: Em hãy có con đi, đừng chờ anh nữa… Nàng bật khóc, nàng muốn gào thét cho vỡ tung cả lồng ngực mình, mảnh chăn trong miệng nàng dường như bị cắn rách.

Gió khiến cánh cửa đập vào tường những tiếng va đập chát chúa. Vân cố gắng lê bước ra cài lại cánh cửa nhà mình. Nhưng dưới ánh điện vàng vàng hắt ra, Cường đứng đó, ướt sũng vì mưa, mái tóc rủ xuống trán, dáng người cao lớn có chút thu lại, nhưng đôi mắt vẫn không thể tắt đi ngọn lửa lòng rực cháy. Anh nắm chặt tay Vân:

- Vân, anh không thể bước đi, anh không thể nào quay lưng được! Anh hiểu hết mà. Vân à, anh…

Giọt nước cuối cùng khiến cả thành trì ngăn cơn lũ của lòng Vân sụp đổ. Nỗi niềm khao khát, thứ bản năng đàn bà trong nàng trỗi dậy mạnh mẽ, chiến thắng nốt chút ý chí yếu ớt còn lại. Với nàng, đó là một giấc mơ, giấc mơ có thể trở thành sự thật, nhưng giấc mơ ấy, chỉ có Cường mới có thể giúp nàng. Nàng không đủ mạnh mẽ để chối từ.

Cái khoảng trống trong lòng Vân đêm ấy, Cường đã lấp đầy. Anh mang đến cho nàng đầy đủ tất cả những cảm giác về ảo vọng, huyễn hoặc nhất của tình yêu, và hơn nữa, anh đã mang đến cho Vân cái cảm giác chân thực nhất về sự hồi sinh chính bản thân nàng. Trong trái tim Vân, một hạt mẩm tách vỏ.

Giữa đêm sâu hun hút ấy, có một bóng người đứng lặng trong mưa, đôi mắt sâu như càng sâu hơn vì đêm, trái tim lạnh, như lạnh hơn vì đêm và trái tim ấy, đã mặc cho dao kiếm của đêm nay tha hồ đâm chém. Bước chân chênh vênh đi đến bao giờ mới hết đêm? Mưa, mưa hôm nay đúng một vị: mặn đắng!

***
Chút ánh nắng yếu ớt của một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo dường như vẫn đủ sức xuyên qua người đàn ông gầy guộc với đôi mắt hốc hác đang ngồi bên của xổ. Quần áo còn nguyên vẻ xô lệch, đôi môi hơi tái, đầu ngón tay phải vàng lên vì màu khói, chiếc gạt tàn để bên cạnh chứa đầy những đầu nọc thuốc. Đàn ông đôi khi chọn cách tự hủy hoại bản thân khi cảm thấy mình bất lực, khi cảm thấy nỗi đau vượt ngưỡng. Ánh mắt đờ đẫn, Hiệp chuyển cái nhìn về phía phát ra tiếng động. Dáng ngồi vẫn không thay đổi.

Bắt gặp cái nhìn và bộ dạng Hiệp đập vào mắt khiến Cường có chút bàng hoàng. Bàn tay trên nắm đấm cửa buông xuống. Cường lấy một điếu thuốc châm lửa hút. Hai người đàn ông cùng nhìn những tia nắng hiếm hoi lọt qua tán lá của rặng cây leo trước nhà. Nhưng trong lòng họ, ngàn vạn mối tơ lòng rối rắm không thể gỡ được từ đâu. Mãi sau Hiệp mới lên tiếng:

- Cường, mày yêu Vân sao?

Cường hít một hơi dài, như thể để khỏi thuốc thốc tận tim phổi. Ánh mắt đăm chiêu nhìn những làn khỏi phởn phơ trước mắt:

- Không, tao chỉ giúp mày, như mày muốn!

Hiệp cười khẽ bằng giọng mũi. Chút dối lòng của Cường sao qua nổi mắt anh. Hiệp lặng nhìn đôi tay mình:

- Tao sẽ bỏ Vân. Tao không muốn chấp nhận một người vợ đã ngủ với người khác.

Đôi mắt Cường chuyển từ tia nhìn thương cảm, hối hận sang tức giận, những tia máu bắt đầu vằn lên ngày càng dữ dội hơn. Cường tiến lại, túm lấy cổ áo Hiệp. Giọng rít lên:

- Mày vừa nói cái gì? Mày nói lại cho tao nghe xem nào? Thằng nào khóc lóc van xin tao làm điều ấy? Thằng nào bảo cho tao biết cô ây thích gì, cô ấy muốn gì, đứa nào khiến chính trái tim tao tin rằng, người đàn bà ấy thật sự là người đàn bà tốt nhất trên đời… Mày định bỏ rơi cô ấy sau khi mày đã làm tất cả những điều đó ư?

Ánh mắt Hiệp có chút chua chát:

- Mày yêu cô ấy, vậy lấy cô ấy đi?

- Mày??

Giọt nước mắt trên mắt Hiệp trào ra như không kịp đỡ, khiến Cường có chút bối rối. Giọng Hiệp như rít lên:

- Tao có cái gì mà giữ cô ấy, có cái gì mà giam giữ cuộc đời cô ấy bên cạnh một kẻ vô dụng như tao? Mày nói xem, tao có cái gì mà đòi tư cách làm một thằng đàn ông trong cuộc đời cô ấy? Mày nói đi, nói cho tao biết xem, lấy thật nhiều lí do để thuyết phục tao hộ tao với…

Đôi tay Cường trên cổ áo Hiệp từ từ buông xuống. Hai người đàn ông ngồi trên nền nhà lạnh lẽo. Ngoài kia, mùa đông vẫn lạnh lùng chậm trãi đi theo tiếng gọi của mùa. Những hàng cây khẳng khiu không lá. Tất cả, trơ trọi phô diễn vẻ yếu đuối của bản thân một cách trần trụi nhất. Trong cuộc đời xuôi ngược này, ai chỉ cho chúng ta con đường ít gập gềnh nhất trong đời mình?? Ai chỉ cho chúng ta, những lựa chọn hoàn hảo nhất để không thất vọng vì ai và làm thất vọng chính bản thân mình??...

Vân giả vờ ngủ khi Cường tỉnh dậy, lặng lẽ mặc quần áo và bước ra khỏi nhà. Anh lặng lẽ kéo chăn đặp kín người cho Vân. Giọt nước mắt trực sẵn trên mi trào ra ướt gối. Nàng cắn chặt môi, ngăn cơn nức nở của lòng.

Ngay trong đêm mưa ấy, Vân ra đi, nàng tự nguyện bước ra khỏi cuộc đời của hai người đàn ông. Chỉ mang duy nhất theo mình, một hạt mầm sẽ nở!

***
- Mẹ, ba về rồi đó!

Vân có chút bàng hoàng, là ai có thể tới tìm nàng. Vân mặc cho bàn tay nhỏ bé của con kéo ra ngoài ngõ, chạy thẳng ra bãi biển, có lúc bước chân nàng ríu lại. Gương mặt quen thuộc nào hiện lên trong tâm trí nàng. Hình dáng ấy, hình dáng ấy chỉ có thể là của một người mà thôi. Tại sao anh lại biết được nàng ở đây.

Vân đứng phía sau người đó, hình như anh đang mải mê ngắm mặt biển mênh mông trước mặt nên không biết nàng tới. Thành Nam đứng bên cạnh nàng lên tiếng:

- Ba ơi!

Anh quay lại, trái tim nàng như có một cảm giác thắt lại nhanh chóng nới lỏng ra, nhưng không phải là cái cảm giác nới lỏng dễ chịu. Nàng nhận ra mình đang ngập tràn trong cái cảm giác thất vọng, như một người không biết bơi ngập trong nước vậy.

Vân cố gắng lấy lại hơi thở của mình. Giọng nàng còn có chút run rẩy:

- Anh là ai? Tại sao lại nhận là cha của con tôi?!

Người đàn ông nhìn nàng chăm chú. Khuôn mặt anh ta không có chút nào là giễu cợt nàng:

- Thằng bé cứ cầm tay tôi hỏi: Có phải là cha không? Con đợi cha lâu lắm đó, chiều nào con cũng cùng mẹ ra đợi cha ở đây! Nghe thế, tôi không đành từ chối thằng bé. Xin lỗi chị!

Nàng đóng sập cửa, úp mặt vào gối cơn nức nở của lòng trào ra. Nàng, thật ra, nàng đã mong chờ quá nhiều, mong chờ quá khắc khoải nên nàng mới rơi vào cơn tuyệt vọng tận cùng tới vậy.

***
Từ lúc cảm ơn và chia tay người đàn ông anh quen trên bãi biển, anh vẫn ngồi đó, nguyên một vị trí không đổi. Hình ảnh của Vân khiến lòng anh trào dâng nỗi nhớ. Anh chỉ muốn chạy tới, ôm nàng thật chặt vào lòng mình. Nhưng đôi chân anh vẫn chôn trên bờ cát còn nóng bỏng vì ánh nắng mặt trời hun đốt.

Tiếng sóng biển vẫn ào ạt như thế, anh ngồi mặc cho sương xuống ướt bờ vai. Lòng như con sóng dâng tràn. Nghẹn ngào vụn vỡ. Liệu suốt những bươn chải, những khắc khoải nhớ nhung có còn cho anh được một cơ hội chạm vào cuộc sống của nàng. Đêm đã khuya, trăng chênh chênh chiếu xuống biển dịu dàng. Đêm nay, anh không muốn rời chân bước đi như ngày nào. Biển vẫn nguyên một vị mặn mòi …

0 Comment "Vợ à, em có con đi. Đừng chờ anh nữa!"

Post a Comment